Xong xuôi, qua vụ đó mình về nhà, cứ nằm nghĩ tới ẻm :|..
Thế rồi sang hôm sau quyết định cứ đứng cắm rễ ở đó, tại gần trường có quán cóc, Mình cứ ngồi đó từ sáng đến chiều... bỏ học luôn 1 tuần lễ.
Cuối cùng cũng có thành tích, bữa đó thấy ẻm lại đạp xe đạp đi ngang qua
Mừng quá, nhưng lúc này nghĩ trong đầu :"Làm sao làm sao ?"
Thế rồi ẻm đã gần tới chổ mình rồi, mình đứng lên ra chặn đầu xe. Gãi đầu, lúc này chả hiểu làm cái bỏ mẹ gì nữa
Lúc này cứ như phim. Mình nói xin lỗi, rồi hỏi ẻm có bị sao ko ?
Hôm đó ẻm bận áo sơ mi, quần jean, nên cũng ko thấy cái vết trầy.
Thấy ẻm nhăn mặt, đạp xe đi tiếp. Mình cũng chẳng thể làm gì...
Nhưng chả hiểu sau, những ngày tiếp đó vẫn tiếp tục cắm rễ tại cái quán nước đó.
Rồi 1 tuần nữa trôi qua, em ấy lại xuất hiện.
Lúc này quyết định ko phóng ra như lần trước nữa, mà mình đi theo dõi. Hóa ra em ấy đến nhà thầy giáo học riêng ( sau này nói mới biết). Cũng chính lúc này mới biết là ẻm bị khiếm thính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét