Thế rồi tự dưng chả hiểu nghĩ gì trong đầu, đi ra mua giấy bút, viết cho ẻm 1 lá thư nhỏ bỏ vào trong cái giỏ xe đạp:
"Chào.
Xin lỗi vì đã làm bạn bị thương"
Nghĩ trong đầu lúc đó viết chỉ vậy thôi, rồi đi... Mà sau 1 lúc lại cứ ngẩn ngơ, đứng đó gần 2 tiếng đồng hồ, ẻm đi ra. Thấy ẻm đọc được lá thư của mình. Mừng húm. Mình đứng ngay trước đầu hẻm, ẻm vừa đi ra đã thấy mình.
Thấy ẻm giật mình, tỏ mặt sợ hãi lắm
loan luan
Mình lúc này chặn xe, giơ hai tay ra.
Móc giấy (thật ra là cuốn sổ lúc nãy mua ấy), rồi viết:
"Bạn còn bị đau không ?"
Em ấy không nói gì, nhăn mặt phóng xe đi... Để mình ngẩn ngơ ở đó.
Sau 2 tuần thì đã biết giờ giấc em ấy như thế rồi, thế nên cứ ngày thứ 6 buổi chiều là đến đó trực.
Tuần thứ 3: Ko có gì tiến triển
Tuần thứ 4: ko có gì tiến triển
Tuần thứ 5: ko có gì tiến triển
Tuần thứ 6:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét